(Tinduongpho.online) – Trong cuộc đời, có những khoảnh khắc mà trái tim trở nên lạc lõng, chênh vênh giữa dòng chảy cuộc sống. Những phút giây ấy, dù thoáng qua hay kéo dài, đều có thể khiến ta xao động, khắc khoải về những điều tưởng chừng như đã thuộc về quá khứ. Cuộc trò chuyện này là một minh chứng điển hình về những cảm xúc bất chợt, giữa hai con người đã lập gia đình nhưng vẫn tìm thấy sự đồng cảm trong sự chông chênh của lòng mình.
Anh thú nhận rằng có những lúc trái tim mình chao đảo khi nghĩ về em – một người không phải là vợ anh. Nhưng cũng ngay sau đó, anh nhận ra rằng mình không thể cố gắng hái một nhành hoa trong gương, hay theo đuổi những điều hư ảo. Đó là hành động của những kẻ say hoặc kẻ điên. Những cảm xúc của anh dành cho em có lẽ chỉ là những rung động thoáng qua, những cảm giác ngọt ngào nhưng không thật sự tồn tại trong hiện thực.
Vào một buổi tối bình thường, khi đang ngồi xem tivi, anh nhận được tin nhắn của em: “Đôi khi lòng điên rồ tự hỏi: Ai đó có nhớ mình như mình nhớ họ không?”. Đọc xong, anh không biết phải trả lời em như thế nào, vì anh biết rằng lời hồi đáp dù như thế nào cũng sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Cuối cùng, anh đã chọn cách im lặng, vì đó có lẽ là câu trả lời rõ ràng nhất cho mọi điều mơ hồ giữa chúng ta.
Chúng ta gặp nhau khi cả hai đều đã có gia đình, đều mang trong mình những tâm tư không thể dễ dàng chia sẻ. Anh không hẳn là người bất hạnh trong hôn nhân, nhưng có lẽ giống như bao người khác, anh cảm thấy mình đang trở nên cũ kỹ trong mối quan hệ hiện tại. Còn em, em cũng có những nỗi niềm riêng với cuộc sống của mình. Chúng ta đã tìm thấy sự đồng điệu trong nhau, những cảm xúc mà có lẽ cả hai đều không dám thổ lộ với người bạn đời của mình.
Có vài lần, anh đã đủ dũng cảm để mời em đi uống cà phê. Chúng ta ngồi bên nhau, nói về những chuyện không đầu không cuối, cốt là để che giấu đi những xuyến xao trong lòng. Sự gần gũi đó, dù rất thân mật, vẫn tạo ra một khoảng cách vô hình khiến cả hai không thể tiến xa hơn.
Anh không thể phủ nhận rằng có những lúc anh thấy lòng mình chao đảo khi nghĩ về em. Nhưng anh cũng nhận ra rằng mình không thể chạy theo những thứ không thật, như cố với lấy vầng trăng dưới nước hay hái một nhành hoa trong gương. Những thứ đó chỉ tồn tại trong ảo giác và không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Điều này khiến anh tự hỏi liệu cảm xúc của mình có thực sự đáng để theo đuổi hay không.
Em đã từng chia sẻ rằng em không còn đồng điệu với chồng, nhưng điều đó không có nghĩa là em không còn yêu anh ấy. Những cảm xúc mà chúng ta dành cho nhau có thể chỉ là những khoảnh khắc bồng bột, những rung động thoáng qua mà ai cũng có thể trải qua trong cuộc đời.
Anh không phải là người bất hạnh trong hôn nhân, chỉ là đôi khi, những thứ quá quen thuộc trong cuộc sống khiến anh cảm thấy nhàm chán. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không trân trọng những gì mình đang có. Vợ anh giống như một đóa hoa mà anh đã từng nâng niu, trong khi em chỉ như một làn hương thoảng qua, khiến anh cảm thấy xao xuyến.
Có lẽ, cảm giác mà anh và em dành cho nhau là một dạng thoáng qua của sự hấp dẫn giữa hai người khác giới. Nhưng cả hai chúng ta đều hiểu rằng cuộc sống không thể dựa vào những cảm xúc nhất thời đó mà phải dựa vào sự nỗ lực, kiên trì và lòng trung thành với gia đình.
Chúng ta đã qua thời tuổi trẻ để có thể bất chấp tất cả vì sự rung động của con tim. Sau lưng mỗi người là một gia đình, và chỉ cần lạc bước một chút thôi, mọi thứ sẽ tan vỡ. Anh và em đều biết rằng mình không thể đánh đổi sự bình yên hiện tại chỉ vì một chút rung động nhất thời. Cả hai đã lựa chọn con đường của mình, và trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ những gì mình đã xây dựng.
Có lẽ, những phút xao lòng này chỉ là một phép thử để cả hai hiểu rõ hơn về tình cảm và trách nhiệm của mình đối với gia đình. Điều quan trọng là chúng ta biết cách kiểm soát cảm xúc và không để nó làm ảnh hưởng đến những giá trị cốt lõi mà mình đang có.
Không biết em có tin vào chữ “duyên nợ” trong cuộc đời này không? Có thể chúng ta có duyên gặp nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có nợ để gắn bó. Những gì đã xảy ra giữa anh và em có lẽ chỉ là một bài học, một kỷ niệm để cả hai nhìn lại và biết trân trọng hơn những gì mình đang có.
Chúng ta đều có những người mình thương yêu, những người mà mình đã hứa sẽ đồng hành suốt đời. Và đôi khi, những cảm xúc thoáng qua không đủ để làm lung lay những lời hứa ấy. Cuộc đời là một chuỗi những lựa chọn, và anh tin rằng im lặng là lựa chọn đúng đắn nhất vào lúc này.
Câu hỏi em nhắn cho anh: “Ai đó có nhớ mình như mình đang nhớ họ không?”, thật ra anh cũng từng tự hỏi. Nhưng rồi anh nhận ra rằng đó là một câu hỏi không nên có câu trả lời. Bởi trả lời hay không, thì điều đó cũng không thay đổi được thực tế rằng anh và em đều đã có gia đình.
Im lặng đôi khi là vàng, là cách tốt nhất để không làm tổn thương ai, kể cả chính mình. Những cảm xúc thoáng qua, nếu không được khơi dậy, sẽ từ từ biến mất. Và những gì còn lại là sự bình yên của cả hai.
Sau tất cả, anh chỉ muốn em bình tâm, trở về với cuộc sống bình yên của mình. Những phút xao lòng có thể đến với bất cứ ai, nhưng điều quan trọng là chúng ta biết cách vượt qua nó. Cuộc sống không chỉ là những khoảnh khắc của cảm xúc nhất thời, mà còn là sự kiên trì, nhẫn nại và trách nhiệm với những người mình yêu thương.
Anh hy vọng rằng em cũng sẽ tìm thấy bình yên bên cạnh người chồng của mình, giống như anh đã chọn cách quay về với gia đình. Hãy để những cảm xúc thoáng qua ấy trôi đi, và đừng để nó làm xáo trộn cuộc sống mà chúng ta đã cố gắng xây dựng.